Dù đã bán hàng rất lâu, rất quen rồi. Nhưng cứ mỗi lần bước ra đường, chuẩn bị đi bán hàng, trong tôi vẫn có những suy nghĩ lăn tăn, những lo lắng. “Không biết hôm nay mình có gặp được những người dễ thương như hôm qua không? Không biết hôm nay sẽ bán được bao nhiêu đây? Không biết hôm nay quán có đông không?”

Và vì đã quen đối diện với vấn đề này, tôi lập tức loại bỏ suy nghĩ tiêu cực này ngay. Lại tập trung vào hiện tại, vào những điều tích cực, vào thành công.

Nếu có ai bảo là không bao giờ sợ bán hàng, không bao giò sợ từ chối thì tôi không tin đâu. Nhưng bạn có thể tập cách để quen với việc chuyển đổi suy nghĩ từ tiêu cực sang tích cực.

Tối nay, lại coach cho cậu hôm qua. Chà, 7h15 đã tới điểm bán rồi. Sao cậu ấy chưa xuất hiện nhỉ? Gọi thì không bắt máy. Thôi kệ, đi bán trước luôn vậy.

À, anh quản lý hôm qua nhắc nhở mình mời khách lâu quá, sợ khách giận. Hôm nay phải làm lành với anh thôi. Cầm gói bánh, tới tặng anh, chúc anh sức khỏe + công việc thuận lợi. Anh bảo:

– Thôi, không cần đâu em. Em cứ để mà bán. Em cứ đi nhanh, rồi tí quay lại, anh vẫn cho bán mà. Nhưng mà em đừng có mời lâu quá, làm khách khó chịu em à.

– Dạ, em cũng mới bán, nên không biết. Cám ơn anh đã nhắc nhở em.

Tìm cách dúi cho anh gói bánh, mà anh không lấy. Thôi, chúc anh vài câu nữa rồi đi mời thôi.

Cũng nhờ cái công đoạn này mà lát sau, có một anh nhân viên nào đó ra định đuổi, mà anh quản lý ngăn lại, vẫn cho bán. Anh bảo:

– Xong chưa em? Thôi đi đi, trong quán không phải có mỗi anh, còn có chủ nữa.

Rồi, vậy là lần sau phải quan hệ với cả chủ quán luôn.

Quán này tóm lại vào mời được 1 gói nhỏ. Kết nối không sâu lắm nên giờ cũng chẳng nhớ đã nói gì nữa.

Đi qua quán tiếp theo. Có hai anh nói là gặp mình ở Gò Vấp rồi. Ủa, sao mình không nhớ ta? Lại còn từng mua ủng hộ nữa chứ? Thôi kệ, dù đúng dù sai, mời anh bạn anh ăn thử miếng bánh đã.

Anh bạn không ăn. Chà, thôi đi vậy.

Qua bàn kia, có mấy chú lớn tuổi. Lúc đầu mấy chú định không mua rồi chứ. Nhưng mình cứ đứng lại, mời từng người một, có một chú ăn thử, rồi lại nhây nhây tí nữa, cũng lấy một hộp nhỏ.

Thôi, giờ nhiều quá, không nhớ hết chi tiết được rồi. Nêu vắn tắt vài trường họp điển hình ra thôi nhé.

Gặp một bàn có mấy anh nhìn có vẻ có tiền ngồi. Bước vào mời, chọn một người tiềm năng nhất để tập trung thôi.

– Chào anh, chúc các anh buổi tối vui vẻ ạ.

Chờ một nhịp, cho người ta đớ mặt ra cái đã. Quan trọng là phải để cho người ta phải đặt câu hỏi: “Ủa thằng nào đây? Nó tới đây làm gì? Mình có quen nó không ta?”

Tập trung nhìn một ông thôi.
– Gì thế em?
– Ủa, hình như anh đang làm kinh doanh đúng không anh?
– Ờ, rồi sao em? Em trình bày tiếp đi.
– Dạ, chắc chắn là anh đang làm sell rồi. Thường chỉ có dân sell mới hỏi em câu đó thôi.
Rồi tự nhiên, cái ông ngồi đối diện gọi mình, hỏi:
– Gì thế em? Đi thẳng vào vấn đề luôn đi.
Rồi, có cơ hội rồi, chớp lấy ngay!
– Dạ anh, em có chút … ngon lắm, mời anh dùng thử một miếng cho vui miệng.
– Anh không ăn đâu em, nhưng mà cái này bán sao?
– Ơ, hay anh ăn một chút đi cho biết vị ạ.
– Anh không ăn em à.

Chà, khó nha. Để bịch mồi trên bàn, rồi chạy ra lấy bánh vào cho anh xem.
– Dạ, …. (trình bày về giá cả, và sản phẩm)
– Rồi, em nói anh nghe về xuất xứ với thành phần bánh đi.
– Dạ, … (nói một hồi nữa)
– Rồi, cái bánh này không đại trà đúng không? Ok, anh lấy một gói.
– Ơ, dạ, nhanh vậy anh? Lần đầu tiên em gặp trường hợp như vậy đó.
– Thối tiền đi em.

Ha ha, chốt một đơn, mà chẳng biết sao… Lạ quá nhỉ? Chắc dân sell đồng cảm nhau rồi.

Có cái bàn này hay lắm, chỉ toàn mấy bạn trẻ thôi. Chàng ta đi vào bàn, nhìn chằm chằm vào bạn nữ xinh nhất bàn.
– Chào mấy bạn, chúc mấy bạn buổi tối vui vẻ.
Lại ngưng đó, chờ tí cho nó hot đã.
– Công nhận bạn gái này xinh ghê.
Lại nhìn, cười cười.
– Bạn có làm người mẫu không?
– Không anh.
– Chà, đáng tiếc thật. Trông bạn xinh thật đó.
Rồi cứ nhìn rồi cười thôi, chẳng trình bày gì cả. Mấy bạn còn lại trong bàn cũng tò mò, cười.
– Ủa anh, mục đích của anh là gì vậy?
– Chà, tự nhiên đi tới đây xong, thấy em, anh quên mất mục đích của mình là gì rồi.
Trời ơi, mấy bạn kia cười dễ sợ luôn. Vui mà.
– À, nhớ ra rồi. Anh có tí …, vị nó ngon lắm, em dùng thử cho vui.
Rồi chờ họ dùng thử chút.
– Em thấy vị bánh thế nào?
– Cũng được anh.
– Vậy lấy một ít về lâu lâu ăn cho vui miệng nha.
– Dạ, bán sao vậy anh?
– … (trình bày)
– Trời ơi, to vậy em không ăn hết đâu. Em mua ủng hộ anh thôi.
– Vậy lấy mấy cái nhỏ nhé.
– Vậy mấy cái nhỏ bán sao anh?
– … (giá)
– Vậy lấy em đi.
Chà, chốt. Cũng lời kha khá đó nha.
Bàn này mới vui. Trong bàn có một chị, nhìn quen quen. Chắc lần trước gặp rồi. Thây kệ, vô đi.
– Chào chị, lại gặp chị nữa rồi.
– Ủa, em là ai? Em biết chị hả?
– Dạ, em bán dạo thôi chị, mà em thấy chị ngồi đây hoài à.
– Trời ơi, bà chị nổi tiếng ghê chưa. Ngồi đâu cũng có người quen hết à.
Vui rồi. Hì hì.
– Hì, trông chị hôm nay tươi lắm luôn đó.
Rồi, chị cười cười rồi. Nào, chốt thôi.
– Chị ơi, em có tí … ngon lắm, mời chị dùng thử một miếng cho vui miệng.
Chị cũng hơi ngại. Nhưng mình cứ đưa bánh ra trước mặt, thế là bốc một miếng.
– Chị thấy vị bánh có được không?
– Ờ, cũng được em.
– Vậy lấy một ít về, lâu lâu dùng cho vui miệng nha chị. (Câu chốt sale, quan trọng! Bắt buộc phải nói)
– Ờ, bánh bán sao vậy em?
– …
– Thôi, to quá, chị không mua đâu. Nhà có ai ăn đâu. Em thông cảm nha.
– Vậy thôi chị lấy ít bánh nhỏ, mình ăn cho vui nha.
– Bánh nhỏ bán sao em?
– …
– Rồi, lấy cho chị đi.
– Anh đưa tiền, đưa bánh cho anh.
Hết tiền thối rồi. Còn thiếu 10k.
– Anh ơi, em hết 10k rồi. Thôi hay anh lấy thêm 2 cái nữa nha.
– Cũng được.
Rồi, chốt xong. Vố này cũng lời dữ lắm à.
Có một bàn, có 2 anh trẻ, và một chị gái. Nhìn vô là thấy vui rồi. Ông anh này có vẻ cũng có nhiều tiền đây.
– Chào anh chị, chúc anh chị buổi tối vui vẻ.
Ngừng một nhịp.
– Ủa, gì thế em?
– Anh ơi, hình như anh đang làm kinh doanh đúng không?
– Đâu có đâu em, anh chạy uber thôi à.
– Trời ơi, lần đầu tiên em thấy một người chạy uber mà phong độ như anh đó. Thôi, mà anh nói em không tin đâu.
Chị kia quay sang bảo:
– Thế em muốn gì?
– Dạ, em có chút bánh Nhật, mời chị dùng thử một miếng cho vui miệng.
Chị ấy chọc mình:
– Bánh cho đúng không? Ăn thử không mất tiền đúng không?
– Dạ.
– Vậy cho chị một gói luôn đi, chừng này sao ăn?
Mạnh dạn bóc gói mới ra mời luôn. Chị lấy đặt xuống bàn, rồi bảo:
– Rồi, để tí anh chị dùng.
Chết cha, giờ mà đi là hụt vốn. Vô thế rồi, ráng đẩy thôi.
– Hì, anh ơi, dùng thử một miếng cho vui miệng anh à.
– Thôi, có đây rồi. Để tí anh ăn.
Rồi ngồi nhây lắm. Nói cái gì nữa mà quên rồi.
– Thôi anh ơi, lâu lắm em mới đi qua đây. Anh ăn thử một chút đi, rồi cho em ý kiến với ạ.
Ôi trời, cuối cùng anh ấy cũng ăn thử. Rồi, tới đây thì có cơ hội chốt sale rồi.
– Anh ơi, vị bánh có được không ạ?
– Ngon đó em.
– Vậy anh lấy một ít về …
– Rồi, bán sao em?
– Dạ, ….

Lại tiếp tục hack não thằng em một lúc nữa. Cuối cùng cũng chốt lại được 1 bịch.

Chà, đi thêm một lúc nữa, cũng 22h rồi. Muốn về lắm rồi. Nhưng bên kia đường vẫn còn quán, vẫn còn bàn mà. Xốc lại tinh thần, băng qua bên kia, không ngờ phút cuối chốt được 2 bàn, mỗi bàn một gói.

Tính ra hôm nay doanh số cũng tốt thật.

Lúc gần về, lại được chị bán xoài tặng cho cái bánh bao nữa chứ. Chị bảo em cũng giống cháu chị. Trời ơi, thương chị ghê. Không biết tình nghĩa này lấy gì báo đáp chị đây nữa.

À, còn cậu CTV mới, hôm nay khá hơn rồi. Đã dám vô bàn, và đã mời người ta ăn thử thành công. Cũng nói chuyện vui được rồi. Chỉ có lúc chốt hơi chán nên hụt mất. Hy vọng ngày mai, cậu ấy sẽ tốt hơn.

Chúc cả nhà buôn bán thuận lợi!

Nguồn: realinsider.vn